top of page
zen_edited_edited (1).jpg

      PHẦN 3: KHÁM PHÁ BẢN THÂN

                               

                    TÔI LÀ AI? (TIẾP THEO)

(TIẾP THEO)

 

Chính là linh hồn. Bạn có thể gọi nó bằng nhiều cái tên như thực thể năng lượng tinh tế, thực thể ánh sáng tinh tế, năng lượng của sự sống,…chúng ta không nhìn thấy bằng mắt thường nhưng vẫn luôn tồn tại. Nếu thực thể này ra khỏi cơ thể, thì cơ thể đó được gọi là xác chết. Cũng như năng lượng điện, chúng ta không nhìn thấy bằng mắt thường nhưng khi đi vào bóng đèn, nó làm cho đèn sáng, khi năng lượng điện đi vào quạt, quạt quay,.. linh hồn là thực thể sống mà chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng nó chính là sự sống của cơ thể. Khi nó ra khỏi cơ thể thì cơ thể chỉ là xác chết. Linh hồn chính là chủ nhân của cơ thể, điều khiển mọi hoạt động của cơ thể.

Cơ thể sẽ thay đổi theo năm tháng, nhưng thực thể năng lượng điều khiển trong đó là không đổi. Do vậy, chúng ta mới chỉ tấm hình còn nhỏ và nói đây là tôi. Tôi ở đây không hàm ý là cơ thể, thực tế, tôi ở đây chính là linh hồn.

Như vậy, “con người” có hai phần, phần con và phần người, phần vật chất và thể tinh tế. Lâu nay chúng ta cứ nghĩ chúng là một nhưng thực ra là hai phần. Phần con là phần cơ thể, phần người chính là thực thể sống, năng lượng của sự sống, thực thể phi vật chất hay chúng ta gọi là linh hồn.

Cơ thể thì luôn thay đổi nhưng phần người (linh hồn) luôn tồn tại.

Suy nghĩ của bạn là vật chất hay phi vật chất? Phi vật chất. Tất cả các thuộc tính của thực thể sống (linh hồn) đều là phi vật chất -như suy nghĩ, tình yêu thương, hạnh phúc, sự thông thái,…vì phi vật chất, hoàn toàn tinh tế, không kích cỡ nên không thể hoại diệt. Nó là năng lượng thì năng lượng có hoại diệt không?

Năng lượng không sinh ra và cũng không mất đi mà chỉ thay đổi từ dạng này sang dạng khác (định luật về động lực học) và tôi cũng là một dạng năng lượng phi vật chất. Vì tôi phi vật chất nên không gì trong thế giới vật chất có thể chi phối tôi. Nếu tôi bị chi phối, điều đó cho thấy tôi bị mất nhận thức về chính  mình.

Chúng ta bây giờ có bị thế giới vật chất chi phối mình không? Tài sản, của cải, mối quan hệ, …tất cả những thú bên ngoài chỉ là vô thường, đến rồi đi. Ngay cả cơ thể bạn cũng có thể bỏ bạn và ra đi bất kì khi nào. Vì vậy, nếu chúng ta mất nhận thức về bản thân và nghĩ mình là cơ thể tự động bạn sẽ cảm nhận bị đe dọa, mới có nỗi sợ.

Cơ thể thì có hạn sử dụng còn linh hồn là bất tử, nó luôn tồn tại. Cơ thể ngay khi sinh ra, nó đã có hạn định đã được định sẵn, trong khi linh hồn, kể cả bom nguyên tử cũng không thể chạm vào nó. Mọi thứ trong thế giới vật chất đều không thể chạm vào nó được. Một thực thể phi vật chất và trao sự sống cho vật chất (cơ thể). Linh hồn là nguồn năng lượng tồn tại vĩnh hằng. Linh hồn luôn ngự ở phía trước vầng trán. Linh hồn ra khỏi cơ thể này, rồi lại đầu thai vào cơ thể khác tương ứng với tâm ấn mà nó mang theo (nghiệp – trong các bài sau).

Bản chất thật của linh hồn vốn là bình an, hạnh phúc, tình yêu thương, kiến thức, sức mạnh, thanh khiết và an lạc. Nếu sống thiếu các phẩm chất này, linh hồn sẽ tự động tìm kiếm. Như vậy, tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời này (tình yêu, hạnh phúc, bình an,…) đã có sẵn ở bên trong.

Đây là những giá trị phi vật chất, chúng ta không thể thấy nó nhưng chúng ta có cần không? Bạn có cần được yêu thương không? Bạn có muốn được sống bình an không?...

Linh hồn có những nhu cầu gì? Yêu thương, hiểu biết, khiến thức,…nhu cầu cũng chính là những thuộc tính của linh hồn.

Cũng giống như cơ thể, cơ thể cần nước bởi nó có cấu trúc của nước. Nó có cấu trúc không khí nên nó cần không khí. Nó có cấu trúc canxi nên nó cần canxi, ….linh hồn cũng như vậy. Cơ thể nếu thiếu một chất nào đó thì nó làm sao? Ví vụ, nếu cơ thể thiếu iốt thì nó mắc bệnh gì? Nếu thiếu sắt thì mắc bệnh gì? Thiếu vitamin A,…. Cơ thể thiếu thì mắc bệnh. Nếu thiếu nhiều quá thì cơ thể không thể tồn tại.

Linh hồn thiếu tình yêu thương thì sao? Linh hồn thiếu thì sẽ bệnh hoạn. Thể hiện qua gì? Tính tình như nóng giận, lo lắng, sợ hãi, bi quan, ….các bạn thấy linh hồn hiện nay có nhiều bệnh không? Ghen tuông, đố kị, buồn phiền, oán giận, thù hận,,….rất nhiều bệnh của linh hồn. Nếu thiếu quá mức thì linh hồn cũng cảm thấy không thể tồn tại. Hiện nay có rất nhiều người tự tử.

  

Thực tế, chúng ta có thể ví cơ thể là cỗ xe và linh hồn và tài xế.

Tài xế điều khiển cỗ xe nhưng hiện nay, cơ thể đang điều khiển bạn hay linh hồn? Có khi nào cỗ xe điều khiển tài xế không? Mắt nhìn thấy cái gì hay hay là bị cuốn theo, tai nghe thấy cái gì là bị kích hoạt, mũi ngửi thấy mùi là,…hầu hết chúng ta hiện nay đã đánh mất đi nhận thức về bản thân nên linh hồn không điều khiển mà các giác quan bị kích hoạt từ bên ngoài rồi hành động.

Linh hồn không ý thức về mình nghĩa là đang ngủ. Ngủ mà lái xe thì sao? Tai nạn! Tai nạn trong cuộc sống này là gì? Kết quả của tai nạn là stress, căng thẳng, bệnh tật, bất hạnh (chúng ta sẽ đi sâu hơn vào bài nghiệp).

 

Chúng ta cũng có thể ví cơ thể là cái hộp, còn linh hồn là viên kim cương. Giá trị nằm ở cái hộp hay viên kim cương? Cái nào là quan trọng? Vậy nếu ai đó tặng bạn cái hộp còn viên kim cương không tặng thì bạn thấy thế nào? Cái nào quan trọng và giá trị hơn? Bạn thích lấy cái gì? Như vậy, linh hồn là kim cương. Toàn bộ giá trị nằm trong linh hồn. Cái hộp cũng giá trị nhưng nó chỉ là cái hộp đựng. Toàn bộ giá trị nằm trong viên kim cương. Lâu nay toàn bộ thời gian và tiền bạc của chúng ta đầu tư cho cái hộp.

 

Linh hồn là diễn viên và cơ thể là trang phục. Diễn như thế nào là tuỳ thuộc vào linh hồn. Cơ thể là con rối, diễn như thế nào là chính linh hồn diễn. Linh hồn bộc lộ phẩm chất qua cơ thể này. Cơ thể thể hiện tính cách của linh hồn. Nhưng do chúng ta mất ý thức nên để cơ thể tự diễn. Nhiều khi chúng ta mất nhận thức, trí tuệ ngủ để tâm ấn tự trồi lên và diễn một cách vô thức. Chúng ta có thường bị như thế không? Tôi không muốn nói – làm như thế nhưng đã làm như thế. Không có ý nói gây tổn thương nhưng đã gây ra tổn thương – vậy ai điều khiển? Một tâm ấn nào đó đã trồi lên dành lấy quyền điều khiển. Bởi linh hồn vốn là yêu thương, không thể nói ra những lời gây tổn thương. Bản chất của linh hồn là bình an, yêu thương,…. nhưng có một tâm ấn nào đó trồi lên,…vì vậy bây giờ linh hồn phải ngồi lại vị trí của mình, nhận thức trở lại để lấy lại quyền thống trị thế giới bên trong của mình, để nó phải bộc lộ đúng với phẩm chất của linh hồn.

 

Thiền là kết nối trở lại với chính mình, với những nguồn ở bên trong. Mở nó ra và trải nghiệm.

Thiền định cũng là chữa lành. Thiền là chúng ta biết mình là ai, hiểu rõ và nhận thức rõ về chính mình.

Thiền cũng là cuộc trò chuyện bên trong tâm trí, giúp tôi trở thành bạn tốt nhất của chính mình.

 

Tôi cho phép cơ thể được nghỉ ngơi, lưng thẳng, thả lỏng, hít thở nhẹ nhàng theo nhịp điệu tự nhiên. Tôi nhìn tâm trí từ chân lên đến đỉnh đầu làm thư giãn tất cả các bộ phận.

Tôi chính là chủ nhân của cơ thể này.

Tôi là thực thể ánh sáng. Một thực thể bất tử, bất diệt, đang nhìn qua đôi mắt, thấy thế giới vật chất đang chuyển động.

Bây giờ tôi chọn tập trung vào bên trong, vào chính mình để khám phá vào chính mình.

Tôi rút toàn bộ năng lượng để tập trung vào chính mình. Chỉ nhận thức về chính mình, không nhận thức về bất kì thứ gì bên ngoài. Cảm nhận sự tinh tế của chính mình.

Tôi một chấm điểm vô cùng tinh tế, một chấm điểm hoàn toàn khác biệt đối với cơ thể, tôi cảm nhận mình hoàn toàn độc lập đối với cơ thể. Tôi là ý thức đang toả sáng năng lượng của suy nghĩ. Tôi là ánh sáng của nhận thức vô hạn.  Ánh sáng thì vô hạn, mọi giới hạn đều là ảo tưởng.

Tôi là vẻ đẹp nội tâm. Giống như một viên kim cương lấp lánh, toàn bộ giá trị nằm trong tôi. Tôi tràn đầy tình yêu thương. Tôi có thể chấp nhận mọi sự như nó là, mọi người như họ là.  Đây chính là tình yêu thương của tôi giống như một bông hoa toả hương thơm của nó mà không phân biệt, chỉ đơn thuần toả ra vẻ đẹp của nó mà không nhìn vào thái độ của họ, ánh nhìn của họ, lời nói của họ, …

Tôi là một thực thể bình an. Tôi tràn ngập bình an. Tôi chỉ là bình an. Tôi lan toả những làn sóng bình an ra bên ngoài. Khi tôi có những suy nghĩ thanh khiết về chính mình. Suy nghĩ của tôi chậm lại. Tâm trí của tôi như một kho báu, chỉ có những suy nghĩ thanh khiết hướng thượng. Chúng thực sự là một kho báu.

Tôi giữ mình trong trạng thái an bình, thanh thản và nhẹ nhàng. Đây chính là bản tính tự nhiên đích thực của tôi. Đây cũng là vẻ đẹp đích thực của tôi, một linh hồn. Cho dù điều gì bên ngoài kia, người khác như thế nào…Tôi chỉ giữ mình là chính mình. Trung thực với chính mình. Vì vậy, tôi luôn thành công. Thành công đích thực. Chỉ đơn thuần giữ mình là chính mình cho dù đang chứng kiến điều gì.

Tôi linh hồn lấy lại quyền làm chủ của mình. Tôi ngồi lại trên ngai vàng bất tử của mình. Không còn làm nô lệ cho bên ngoài.

                                                                                2

Thực Hành

bottom of page