top of page
zen_edited_edited (1).jpg

PHẦN 8: NHÀ CỦA LINH HỒN Ở ĐÂU?

Khi tôi nhận thức mình là cơ thể, tôi giới hạn mình ở thế giới vật chất, thế giới được cảm nghiệm bởi các giác quan. Nhưng cơ thể này chỉ là bộ y phục thuộc thế giới vật chất để bộc lộ những gì có bên trong linh hồn, để tôi diễn phần vai của mình trên sàn diễn thế giới này.

Tôi hoàn toàn khác biệt với cơ thể. Tôi linh hồn bất tử, bất diệt đang ngự ở trong cơ thể, phía trước vầng trán. Hoàn toàn độc lập đối với cơ thể cũng như thế giới vật chất. Khi tôi ở trong cơ thể, có những thứ xoay xung quanh tôi như các mối quan hệ, công việc, gia đình, tài sản, sức khỏe,…vv…chúng là những tạo vật của tôi, những vệ tinh xoay xung quanh tôi.

Tất cả những gì có trong cuộc đời tôi chính là những suy nghĩ mà tôi tạo ra chúng. Chúng là sự sáng tạo của tôi. Cho dù có như thế nào thì chúng cũng là tạo vật của tôi. Tôi đã tạo ra chúng. Tôi đã vẽ lên chân dung cuộc đời tôi nhưng tôi không phải là chúng. Tôi - linh hồn hoàn toàn độc lập với chúng.

Tôi nhận thức rõ suy nghĩ, cảm xúc, những quyết định,…trong linh hồn. Những thứ khác đến rồi đi. Tôi đã trải qua muôn vàn vai trò trong một kiếp sinh, linh hồn ở trong nhiều cơ thể khác nhau, qua nhiều kiếp sinh khác nhau.

Mỗi một cơ thể, mỗi một kiếp sinh lại có mối quan hệ, tài sản, giới tính, màu da, quốc tịch,…nhưng tôi linh hồn vẫn luôn tồn tại. Linh hồn tôi đã trải qua đêm tối vì mất nhận thức về chính mình. Vì vậy, hành động của tôi có khi đúng, có khi sai, lúc mang lại lợi ích, lúc gây hại,..giờ tôi – linh hồn đã được khai sáng, tôi không đánh mất mình vào những tạo vật của mình mà quay trở về trung tâm bản thể của mình, nhận thức tôi thật sự là ai.

Tôi - một linh hồn bình an, là khách trọ của thế giới này. Tôi xuống đây để đóng phần vai của mình. Thế giới vật chất là thế giới của bộc lộ. Các linh hồn là những diễn viên đều bộc lộ vai diễn của mình. Nó chịu tác động của luật vật lí, luật của con người tạo ra, …

Cơ thể thì được cấu tạo bởi các nguyên tử, phân tử thuộc thế giới vật chất. Vì vậy, nhà của cơ thể là thế giới vật chất này. Khi linh hồn rời khỏi cơ thể, cơ thể phân rã và trở về đúng với bản chất tự nhiên của nó. Cát bụi lại trở về với cát bụi.

Còn linh hồn là thực thể phi vật chất, nó vô cùng tinh tế và vi diệu, linh hồn không thuộc về thế giới vật chất này. Vậy nhà của linh hồn ở đâu? Linh hồn là diễn viên, chỉ đến đây để đóng phần vai của mình. Thế giới này chỉ là sàn diễn, còn diễn viên diễn xong thì về nhà. Vậy nhà của linh hồn ở đâu?

Thông thường, khi chúng ta bất lực trước một tình huống, khi gặp một sự việc quá lớn mà bạn trở nên bất lực, bạn làm gì?

Chúng ta thường ngửa mặt kêu Trời.

Đây không phải là ngẫu nhiên. Khi mà trước tình huống con người trở nên bát lực, người ta bắt đầu ngửa mặt lên trời và cầu gọi. Đây chính là một kí ức đã được ghi trong linh hồn.

Bất kì con người dù ở đâu, dù ở trong tôn giáo nào,…khi gặp chuyện quá lớn, vượt quá sức chịu đựng của con người, khi con người trở nên bất lực,… một cách tự động đều ngửa mặt lên trời và cầu gọi.

Tại sao chúng ta lại không cầu gọi bố mẹ đời thường của mình đến giúp mà chúng ta lại ngửa mặt lên trời và cầu gọi? Điều này không hề ngẫu nhiên. Hàng tỉ con người trên thế giới này, dẫu ở trong tôn giáo nào, vẫn tìm về một kí ức nào đó, một nơi nào đó, đâu đó ở trên kia.

Trong rất nhiều tôn giáo khác nhau đã gọi nhà của linh hồn bằng nhiều cái tên như đạo Phật gọi Cõi Niết bàn, đạo Hindu gọi vùng Paramdam (yếu tố ánh sáng – hay vũ trụ), thế giới tĩnh lặng, thế giới giải thoát, Đạo thiên chúa gọi thiên đường nơi Chúa Trời ở, ..vv...

Ở nơi đó, linh hồn được giải thoát khỏi mọi phần vai, mọi khổ đau, chỉ đơn thuần là chính mình – trong trạng thái của sự An lạc, của sự hài lòng mãn nguyện, của sự thanh cao hướng thượng, hoàn toàn thuần khiết và tĩnh lặng.

Nơi đó chính là nhà của linh hồn. Nhà của linh hồn là khoảng không gian bao la bất tận. Nơi có ánh sáng màu vàng, đỏ lấp lánh rực rỡ nhưng không có âm thanh, không có chuyển động, không có thời gian. Đây là thế giới của sự tĩnh lặng, là ánh sáng thánh thiện mênh mông, bất tận. Nơi linh hồn cũng là ánh sáng,  hoàn toàn tĩnh lặng, và tuyệt đối thanh khiết. Nơi linh hồn hoàn toàn ngập chìm trong vòng tay ánh sáng của Linh Hồn Tối Thượng, Đại Dương của Ánh sáng Thánh thiện, Đại dương của sự An Lạc Tối Thượng.

Con người thường cầu gọi người bằng nhiều cái tên như Cội Nguồn Năng lượng Tối Thượng, Thực Thể Năng Lượng Tối Thượng, Thượng Đế, Alla, Shiva, Ánh Sáng cõi Niết Bàn,… Chúng ta ở nhiều tôn giáo khác nhau đã cầu gọi Người với hàng ngàn hàng ngàn cái tên khác nhau, bởi trong kí ức của linh hồn, luôn tồn tại và tìm kiếm Đấng đó. Chúng ta đã luôn cầu gọi Người trong vô thức. Và Người chính là Cha của mọi linh hồn.

Đây là lí do vì sao, khi có sự việc nào đó diễn ra vượt quá khả năng chịu đựng của con người, chúng ta tự động ngẩng mặt lên trời và cầu gọi. Chính là kí ức linh hồn cầu gọi Cha Tối Thượng của mình. Bởi trong mỗi linh hồn, đều ghi dấu ấn sâu sắc về Người Cha Tối Thượng của mình.

Dẫu bạn gọi “Trời ơi”, hay “Chúa ơi” hay “Phật ơi” hay vị Thánh nào đó nhưng tất cả đều hướng về MỘT. Người là Đấng Cao Quý nhất, hướng thượng nhất.

Người là Đấng duy nhất không bị che khuất bởi bất kì đạo nào. Người là Ánh sáng, là Sức mạnh, là sự An lạc, là Linh Hồn Tối Thượng,…Người có hàng ngàn, hàng ngàn cái tên.

Người là Chân lí - Sự Thật, Người luôn ở trong sự thật.

Tất cả mọi linh hồn dù ẩn mình trong bất kì tôn giáo nào thì cũng là linh hồn và là con của Người – LINH HỒN TỐI THƯỢNG.

Người khác biệt với mọi linh hồn bởi Người không đi vào kiếp tái sinh. Vì vậy, Người luôn ở trong sự Tối thượng cao quý của mình.

Người luôn thấy, luôn biết, biết quá khứ, hiện tại, tương lai. Đối với Người, tất cả mọi linh hồn đều là con của Người, cho dù chúng ta như thế nào. Cho dù là ai, tù nhân, tội phạm hay chính trị gia,…bởi Người biết đó chỉ là vai diễn, còn bản chất của linh hồn là không đổi.

Người không nhìn vào vai diễn của ai, Người chỉ nhìn vào phẩm chất, bản chất thật của linh hồn và luôn yêu các con của mình.

Người luôn “ở nhà” nhưng Người biết con của mình đang diễn như thế nào và hành trình của từng đứa con ở dưới sàn diễn. Người luôn liên lạc với các con nhưng các con chỉ liên hệ với con người và thế giới vật chất.

Người luôn tồn tại, luôn bao bọc khắp vũ trụ, khắp không gian và thời gian cho các con của mình, nhưng chúng ta mải mê với vai diễn và quên mất chính bản thân mình, quên ngôi nhà, quên mất Cha vĩnh hằng của mình là ai.

Chỉ trong tĩnh lặng, ổn định bản thân là một linh hồn (trong bản lai diện mục của chính mình) chúng ta mới có thể liên hệ được với Người.

Khi chúng ta ý thức cơ thể, chúng ta trải nghiệm ở thế giới vật chất, nhưng khi chúng ta đưa ý thức lên cao và tinh tế, chúng ta có thể trải nghiệm Người, trải nghiệm thế giới linh hồn bằng cảm nghiệm, hay linh ảnh.

Linh hồn trải nghiệm được trạng thái nguyên thủy, thuần khiết của mình trên ngôi nhà và tỏa sáng. Không hề có suy nghĩ, chỉ đơn thuần là chính mình, trong hình dạng ánh sáng và nghỉ ngơi hoàn toàn.

Tôi cảm nhận vẻ đẹp thánh thiện của mình, một năng lượng thanh khiết, luôn tồn tại vĩnh hằng. Đây là trạng thái tinh khôi của tôi. Trước khi tôi xuống thế giới vật chất để diễn phần vai của mình qua cơ thể này, tôi đơn thuần chỉ là ánh sáng, là con của Đấng Tối Cao, Cội nguồn Ánh Sáng Tối Thượng – Người là Cha mẹ linh hồn của tôi, cha mẹ đích thực.

Tôi chỉ tập trung vào chính mình, chấm điểm ánh sáng đang trong vòng tay ánh sáng của Cội Nguồn Tối Thượng, Người là Đại dương của Bình An, những làn sóng bình an của Người đang bao phủ lấy tôi.

Người cũng là Đại dương của Yêu thương, Người bao bọc tôi bởi tình yêu thuần khiết và mạnh mẽ. Người hoàn toàn biết tôi là ai và Người chấp nhận tôi hoàn toàn như tôi là.

bottom of page