Có bao giờ bạn nghĩ rằng thế giới này là một sàn diễn bất tận và mỗi chúng ta là một diễn viên? Có người đóng vai là bác sĩ, có người đóng vai kĩ sư, có người là giáo viên, có người là lãnh đạo, người đóng vai là nhân viên,…tất cả đều diễn theo đúng vai của họ một cách chính xác và không ai có thể đóng tốt phần vai của họ bằng chính họ.
Tất nhiên, ngay khi sinh ra chúng ta được đào tạo rất chuyên nghiệp để đóng những vai diễn khác nhau. Bài học khi còn nhỏ, được đào tạo để trở thành một đứa con như thế nào, lớn lên một chút chúng ta lại được đào tạo trở thành học trò, một người cháu, khi chúng ta lập gia đình lại có vai vợ, chồng, làm cha, mẹ,... mỗi một giai đoạn lại được đào tạo để trở thành một vai diễn nào đó. Càng lớn, chúng ta càng có nhiều vai trò cần bạn phải diễn và luôn mang trong mình nhận thức tôi là một vai diễn nào đó.
Mỗi ngày bạn có biết mình có bao nhiêu vai diễn không? Có bao nhiêu vai trò và trách nhiệm mà bạn đang mang? Một ngày của bạn trong gia đình, bạn có thể đóng vai là cha, là mẹ, là con, là vợ, là chồng,…khi ra đường – bạn đóng vai là người tham gia giao thông, khi đến nơi làm việc, bạn là sếp, là nhân viên, là học sinh, ….bạn có thể viết ra một ngày bạn đóng bao nhiêu vai diễn không? 10 vai diễn, 20 vai diễn hay nhiều hơn?
Bạn có nhiều vai diễn như vậy thì bạn là ai? Một ngày tôi đóng nhiều vai khác nhau, vậy cuối cùng tôi là ai?
LÀ DIỄN VIÊN!
Một diễn viên thì có nhiều vai. Khi diễn viên đóng vai nào, sẽ làm xuất hiện tính cách tương ứng. Những diễn viên giỏi là khả năng NHẬP VAI.
Nhập vai nghĩa là họ là chính vai diễn đó. DIỄN VIÊN XUẤT SẮC là diễn viên có khả năng làm sống vai diễn đó. Mỗi người đều có những tâm ấn bên trong và người diễn viên đó có khả năng kích hoạt tâm ấn bên trong trỗi lên. Họ đóng vai người tình là nhìn thấy người tình, họ đóng vai ghen tuông là bạn có thể nhìn thấy người ghen tuông, họ đóng vai giận dữ là toàn bộ gương mặt, cơ thể, lời nói, hành vi đều được biểu lộ. Họ kích hoạt được tâm ấn bên trong bạn trỗi dậy. Khi họ nhập vai là toàn bộ tâm ấn của vai diễn đó được kích hoạt lên, trồi lên và chúng ta thấy rất sống động, rất truyền cảm.
Vậy, ai là diễn viên xuất sắc nhất?
Chính bạn! Một tâm ấn nổi lên thì bạn là nó luôn. Ví dụ một tâm ấn sợ hãi là tim đập nhanh, chân run, nói năng lập cập, bao nhiêu sự thông thái trôi đi. Bạn có cần phải xem phim nữa không?
Chúng ta toàn những diễn viên siêu hạng. Bạn quan sát sẽ thấy rất hấp dẫn. Không phải tốn tiền, mất thời gian đi xem mà ngay xung quanh các chúng ta, toàn những diễn viên xuất sắc, diễn là hết mình.
Diễn viên chỉ đóng vai xong rồi trở về là chính mình, đôi khi tôi đóng và gắn quá mức vào vai diễn đến “dính vai” nghĩa là nghĩ tôi chính là vai diễn đó sẽ đánh mất chính mình. Đánh mất bản thân vào trong vai diễn.
Trong khi vai diễn luôn thay đổi, vì vậy, đòi hỏi diễn viên phải luôn linh hoạt và khả năng “thoát vai”. Nếu bạn gắn kết vào vai diễn, bạn không thể sáng tạo, bạn sẽ bị diễn lộn vai và chắc chắn sẽ có xáo trộn và không hài lòng.
Ví dụ, Tôi nghĩ tôi là sếp (sếp chỉ đúng trong một bối cảnh nào đó ở công ty) nhưng nhiều người, mang vai diễn đó về gia đình, kết quả sẽ là gì? Thậm chí, một bà mẹ cũng cần thay đổi vai diễn của mình tương ứng với từng thời điểmmà đứa con nó cần. Đôi khi đứa con cần bạn là mẹ, có lúc nó cần bạn là sếp để chỉ đạo nó, có lúc nó cần bạn là ý tá chăm sóc cho nó,….có khi nào con bạn cần bạn là của nó nhưng bạn cư xử như sếp và ra lệnh cho nó? Kết quả là gì? Nếu bạn cứng ngắc và dính vào một vai nào đó thì thế nào …hãy suy ngẫm về điều này.
Nhiều diễn viên bị mắc kẹt ở trong vai diễn. Vì vậy, nhận thức tôi là diễn viên, các vai diễn đến rồi đi, tôi có thể diễn bất kì vai nào mà cuộc sống mang đến cho tôi.
Nhận thức dẫn đến thái độ, dẫn đến tất mọi điều. Nhận thức mình là ai là quan trọng nhất.
Diễn viên luôn là diễn viên. Hiểu rằng giá trị của tôi không nằm ở vai diễn mà nằm ở chính diễn viên (linh hồn).
Diễn viên luôn có thể cải thiện vai diễn. Nếu vai diễn nào không còn quan trọng, tôi có thể thu gọn nó hoặt cắt vai. Diễn viên là có khả năng bạn mới có được sự tự do trước mọi thách thức, trước những biến động. Các vai trò luôn thay đổi về chất lượng và số lượng nhưng tôi luôn giữ mình với nhận thức là diễn viên quan sát phần vai của mình.
Cuộc sống trao cho mình vai nào thì tôi diễn vai đó. Quan trọng là trạng thái an toàn và hài lòng bởi bản chất của các vai không hoàn toàn nằm trong kiểm soát của bạn. Vai diễn vốn không lâu dài, luôn thay đổi, bởi đó là bản chất của thế giới bên ngoài.
Nhận thức là diễn viên, các vai đến rồi đi. Tôi chỉ quan sát và có mặt. Ổn định mình ở bên trong. Không đồng nhất mà vượt trên tất cả các vai trò (vai diễn). Tôi (diễn viên) chính là người tạo ra các vai trò, nó là TẠO VẬT CỦA TÔI.
Mỗi diễn viên luôn có bạn diễn cùng (những mối quan hệ), có cả khán giả xem bạn diễn. Mối quan hệ chính là cuộc sống của chúng ta, nó ảnh hưởng đến chúng ta nhiều nhất. Vậy người diễn viên chỉ hạnh phúc khi nào? Khi họ diễn tốt nghĩa là, họ cảm thấy hạnh phúc, hài lòng,…cuối cùng là phải đạt được sự hài lòng. Tất cả những gì tôi làm là để đạt được sự hài lòng. Nhưng tôi hài lòng thôi chưa đủ, cần bạn diễn cùng tôi cũng hài lòng và khán giả xem tôi diễn hài lòng.
Bạn có thể kiểm tra bản thân xem tôi là diễn viên hạng gì bằng việc chọn ra vài mối quan hệ mà bạn cho là quan trọng trong cuộc đời của mình. Tự chấm điểm cho mình xem tôi đã diễn vai đó như thế nào? Tôi có hài lòng không? Bạn diễn cùng với tôi có hài lòng không?
Hãy tự chấm điểm cho mình một cách trung thực. Nếu không hài lòng, bạn hãy kiểm tra xem bạn cần phải thêm vào phẩm chất nào? Ví dụ có những mối quan hệ tôi phải quan tâm nhiều hơn, có những mối quan hệ tôi phải khoan dung hơn, yêu thương hơn, cần kiên nhẫn hơn, …. Trong thực hành, nhìn vào mọi điều một cách trung thực và cải thiện mối quan hệ cũng như vai diễn của bạn để đạt đến sự hài lòng.
Mỗi chúng ta đều được sinh ra và lớn lên trong những gia đình khác nhau, chịu ảnh hưởng bởi sự giáo dục khác nhau, văn hóa, tôn giáo khác nhau, thậm chí, cùng một gia đình nhưng anh chị em trong nhà cũng khác nhau. Bởi mỗi chúng ta đã mang trong mình những tâm ấn của nhiều kiếp sinh là hoàn toàn khác nhau và độc nhất.
Đó là lí do tại sao trong cùng một sự việc mà mỗi người lại có những hành xử khác nhau. Bên dưới cách hành xử đó là hệ thống niềm tin khác nhau. Người này thấy người kia dễ thương nhưng người khác nhìn lại không thấy dễ thương. Chẳng ai đúng và cũng chẳng ai sai hoàn toàn, chỉ do hệ thống niềm tin tạo ra cách nhìn và hành xử khác nhau.
Ví dụ, anh A được sinh ra trong một nền văn hóa, một gia đình và được giáo dục theo kiểu hình tam giác. Vì vậy, cách nhìn, quan điểm sống theo kiểu hình tam giác. Anh B được sinh ra và nhận nền giáo dục theo kiểu hình vuông, có cách nhìn, quan điểm ý kiến,…theo kiểu hình vuông. Anh C được sinh ra và giáo dục theo kiểu hình chữ nhật. Anh D được giáo dục theo kiểu hình bình hành,…mỗi chúng ta được sinh ra trong mỗi gia đình, tiếp nhận văn hóa, giáo dục khác nhau, vì vậy, tạo ra những tâm ấn, quan điểm sống khác nhau. Từ đó, có nhiều vai diễn mang màu sắc hoàn toàn phong phú, đa dạng và khác nhau.
Vấn đề ở đây là chúng ta thường không chấp nhận vai diễn của nhau. Anh A của hình tam giác lại cứ muốn anh C của hình chữ nhật phải diễn theo ý của mình (hành động theo kiểu hình tam giác). Làm sao có thể ép một người đã được đào tạo, giáo dục theo kiểu hình chữ nhật ngay lập tức chuyển sang hình tam giác được? Cho nên, đây là vấn đề thường hay gây ra những đột, bất đồng quan điểm, … cũng như bàn tay có ngón ngắn ngón dài, có người sẽ làm nhiệm vụ này tốt nhưng cái khác họ lại làm không tốt. Luôn có sự khác biệt. Nếu chúng ta không chấp nhận sự khác biệt thì sẽ rất khó để sống hài hòa.
Chúng ta phải chấp nhận phần vai đã được định sẵn trong họ rồi. Nếu tất cả các linh hồn đều giống nhau và diễn như nhau, tất cả đều được giáo dục là hình tam giác thì thế giới này sẽ thế nào? Nó mất hết sự hấp dẫn.
Sự hấp dẫn trong cuộc sống chính là sự khác biệt. Đây chính là vẻ đẹp của vở kịch cuộc đời. Khía cạnh khác là mỗi linh hồn đều trải qua nhiều kiếp sinh, chắc chắn đã được ghi trong tâm ấn họ rất nhiều hình thái khác nhau, do vậy, họ sẽ luôn diễn theo tâm ấn mà họ đã có, những thứ đã được ghi trong họ.
Điều chúng ta cần làm là luôn giữ mình bình an và điềm tĩnh trước mọi cảnh của vở kịch. Quan sát tách rời phần vai của mỗi diễn viên. Nếu đến lượt vai diễn mà tôi phải đóng, tôi sẽ nỗ lực đóng trong trạng thái bình an và điềm tĩnh nhất có thể.
Do vậy, đừng kì vọng. Kì vọng những thứ không thuộc quyền kiểm soát của bạn. Đó là những thứ bên ngoài, người khác, tình huống – nếu bạn kì vọng, nghĩa là, bạn đang lãng phí năng lượng của mình. Bạn chỉ có thể chấp nhận, điều chỉnh và tìm giải pháp cho phù hợp.
An toàn: là lúc tôi không kì vọng. Khi tôi nhận thức mình là diễn viên là lúc tôi không kì vọng. Tôi có thể đóng nhiều vai khác nhau nhưng tôi giữ bản thân ổn định. Ổn định trước mọi biến động trong cuộc sống. Những sự thay đổi chính là qui luật của đời sống. Cái cũ phải ra đi để cái mới đến.
Tôi giữ mình ổn định cho dù người khác có đang diễn như thế nào. Khi đó trạng thái tôi mới ổn định. Khi tôi ổn định mới có lòng trắc ẩn cho chính mình và cho người khác. Mới biết trân quý bản thân. Hiểu rằng tôi có mặt ở đây là để tạo ra sự tốt đẹp cho cuộc đời và cho tất cả, bất kì gì. Đây mới là mục đích sống. Tôi có mặt ở đây là để trao đi những gì tốt đẹp nhất. Diễn viên bộc lộ được chính mình.
Sống chính là khả năng tôi bộc lộ được những điều tốt đẹp (express). Khi tôi bộc lộ được những điều tốt đẹp thì chính tôi là người trải nghiệm (experience), khi tôi trải nghiệm thì chính tôi là người tận hưởng (enjoy).
Những giá trị của phẩm chất có quan trọng không? Nếu người diễn viên không biết giá trị nào là quan trọng để mang vào hành động của mình thì có nguy hiểm không? Thực tế, nếu diễn không đúng và không chính xác với vai trò của mình thì người gánh chịu và bị tổn thương không ai khác là chính bạn, bạn diễn của bạn và thậm chí, cả những khán giả.
Khi đứng trước mọi cảnh mà bạn trở nên tách rời, vững vàng, bình an và điềm tĩnh, không hề sợ hãi, bạn sẽ an toàn. Khi bạn ứng phó từ bên trong, với những giá trị của tâm hồn (bản tính tự nhiên và thật sẽ chạm đến tất cả.
Mọi diễn viên đều mong bình an, hạnh phúc, yêu thương, an lạc, luôn tràn đầy mọi sức mạnh….cho dù chuyện gì xảy ra. Đây chính là mục đích sống.
Ngồi tĩnh lặng, hướng vào bên trong. Tôi người quan sát tách rời, giữ mình là một diễn viên. Các suy nghĩ đến rồi đi, các cảm xúc đến rồi đi, các tình huống cũng đến rồi đi. Cho dù là những cơn bão chúng cũng đến rồi đi.
Tôi diễn viên thì quan sát mọi sự diễn ra và luôn có mặt, thưởng thức mọi điều diễn ra.
Mọi vai trò đều thay đổi và ra đi, còn tôi người diễn viên luôn có mặt. Khi tôi ổn định mình là một diễn viên trên sàn diễn. Tôi có thể ổn định, và đóng bất kì vai nào.
Tôi có thể thay đổi khi tình huống thay đổi. Tôi có thể thêm vài phẩm chất cần thiết cho bất kì vai nào mà đòi hỏi những phẩm chất đó và các suy nghĩ về chúng.
Trước những quyết định quan trọng hay những cuộc gặp gỡ quan trọng, …tôi có thể thực tập và làm phẩm chất cần thiết trở nên vững mạnh trong tôi. Tôi cũng nhìn những người khác là những siêu sao trên sàn diễn này, đang diễn vai của họ.
Tôi không bị những phần vai của họ kiểm soát mình. Tôi cũng không can thiệp vào phần vai của người khác mà chỉ chú tâm vào phần vai của mình. Để luôn diễn đúng với phẩm chất nguyên thuỷ của tôi và giúp cho những diễn viên khác có lựa chọn tốt hơn nếu họ muốn.
Theo cách đó, mối quan hệ của tôi sẽ dần trở nên dễ dàng và thoải mái.
Tôi có thể hợp tác với bất kì ai, và cuối cùng là sự hài lòng của chính tôi.
Tôi luôn giữ mình là một diễn viên trên cánh đồng hành động của mình. Tôi tôn trọng tất cả những diễn viên khác, họ đang thể hiện phần vai của họ.
-KK-
Tham Khảo Lời Dẫn Sau
test