Bông hoa này đang ở trên bàn. Khi nào thì nó bắt đầu sống trong tâm trí của bạn? Chính là khi tôi bắt đầu nghĩ về chúng. Nếu tôi không nghĩ về chúng thì liệu nó có sống ở đây (trong tâm trí) hay không? Không! Vậy nên, nó chỉ ở trên bàn, chỉ khi tôi nghĩ về nó thì nó bắt đầu sống trong tâm trí của tôi. Nó sống trong bao lâu? Nó sẽ sống đến chừng nào tôi còn nghĩ về nó. Đây chính là sức mạnh của thiền định.
Chúng ta không thể thay đổi thế giới, không thể thay đổi con người hay tình huống nếu chúng ta cứ chỉ trích con người hay tình huống thì không phải là về họ đâu mà chúng ta đang phát triển chính nhân cách của mình. Không phải là họ đâu mà chính tôi đang đánh mất đi niềm hạnh phúc của mình chỉ vì nghĩ đến họ, chỉ vì phán xét họ.
Bởi tôi cứ giữ điều tôi cho là không đúng đắn ở trong tâm trí của mình. Ví dụ, nếu tôi không thích những bông hoa này và tôi giữ chúng trong tâm trí của mình với một suy nghĩ rằng, bông hoa xấu. Khi tôi nói thế thì từ “xấu xí” bắt đầu sống trong tâm trí của tôi.
Giờ những bông hoa ấy không còn đặt ở trên bàn nữa, nó được đặt trong tâm trí tôi. Thực tế, liệu những bông hoa này có thực sự xấu không? Không hẳn như vậy mà đó chỉ là góc nhìn của tôi về nó mà thôi.
Bông hoa ấy thực sự không xấu mà chỉ là cách nhìn của tôi về chúng. Thế là cái từ xấu xí trở thành bài hát liên tục chạy trong tâm trí của tôi. Tôi đang tạo ra một tần số rất thấp cho chính mình. Trong suốt cả ngày, bài hát xấu này liên tục bật lại trong tâm trí của tôi.
Tất nhiên, tôi không chỉ nhìn thấy bông hoa này xấu đâu, tôi còn nhìn thấy nhiều bông hoa khác nữa. Có bao nhiêu người trong một ngày các bạn gặp mà các bạn không hài lòng với những tiêu chuẩn của mình?
Nếu tôi có những thói quen này thì tôi cứ tiếp tục tìm người này, người kia để tìm kiếm những nhược điểm người này như thế này, chị này như thế kia,…Tất cả những cái đó không thuộc về họ mà thuộc về tôi. Tôi giữ tất cả ở trong tâm trí của mình.
Điều tệ hơn là chúng ta cảm thấy chúng ta có quyền nghĩ như vậy. Nghĩ như vậy là đúng đắn. Sau đó, chúng ta còn ngụy biện rằng, họ là như vậy mà, tôi chỉ có thể nghĩ được như vậy về họ mà thôi.
Đây chính là luật trong tâm linh: bất kể điều gì tôi nghĩ về ai đó, nó sẽ trở thành một phần tính cách của tôi.
Giờ các bạn hãy thực hành, bất kể ai đó mà bạn gặp, hãy tìm ra một điểm đặc biệt của họ. Bài này có dễ không? Nếu tôi cứ làm như vậy, cứ thực hành: ôi anh này có điểm này, chị này có điểm kia,…cuối ngày tất cả những điểm phẩm chất tốt đẹp này sống động trong tâm trí của tôi. Nó bắt đầu tạo ra những tần số rất cao trong tâm trí.
Khi tôi nói, chị này rất tốt bụng thì cái từ tốt bụng sẽ nhảy ngay trong tâm trí của tôi. Anh ấy rất khiêm tốn, từ “khiêm tốn” lại bắt đầu nhảy múa trong tâm trí của tôi. Vậy là tôi có quyền lựa chọn bất kể thứ gì từ thế giới này và tất cả những gì tôi hấp thụ sẽ trở thành chính tôi.
Ngày nay, việc nhìn ra những yếu điểm thật dễ dàng, việc để những yếu điểm của người khác ở trong tâm trí tôi còn dễ dàng hơn. Vậy là, tôi giữ những yếu kém đó trong suốt cuộc đời mình. Nó trở thành tự nhiên của chính tôi.
Cùng là một người, họ có thể làm trăm điều tốt đẹp với tôi, nhưng chưa chắc tôi đã nhớ đến. Nhưng chỉ có một việc cách đây 10 năm mà tôi vẫn nhớ, đó là khi anh ấy nói một lời không hay với tôi, tôi nhớ mãi đến tận bây giờ.
Tâm trí của chúng ta cũng giống như máy tính vậy. Tôi có thể chọn giữ file này trong dữ liệu hay xóa file này đi nếu không cần thiết. Các bạn có bao giờ xóa đi những hình ảnh đẹp của mình hay không?
Chúng ta bắt đầu có những suy nghĩ, tôi không hạnh phúc và những người khác cũng không đối xử tốt với tôi. Thế giới chẳng tốt đẹp gì. Liệu ai đó nói với tôi rằng, tôi không tốt. Mất bao lâu để xóa file này trong máy tính của mình đây và cách để xóa là gì?
Nếu ai đó bị tổn thương mà đến với bạn, họ cầu cứu thì bạn sẽ làm gì? Chúng ta sẽ bắt đầu nói những điều tốt đẹp về họ, nói tất cả những điều tích cực để họ cảm thấy tốt đẹp hơn và quên đi những nỗi đau. Nhưng một điều thông thường rằng, chúng ta lại không làm những điều đó với bản thân. Chúng ta không biết cách nói những điều tốt đẹp dành cho bản thân.
Vậy bây giờ tôi nên nói với mình điều gì để có thể xóa đi bất kể nỗi đau hay điều tiêu cực nào đó? Hãy học cách tự tạo ra, tự an ủi chính mình bằng những suy nghĩ có tần số cao.
Anh Charlie vừa đứng đây giới thiệu về tôi rất là ngọt ngào rằng, “tôi là một chị rất ngọt ngào”. Cái đó chỉ là góc nhìn của anh ấy mà thôi. Có người khác sẽ đến và nói về tôi là một chị rất khác.
Nếu tôi thực sự ngọt ngào thì tất cả mọi người đều nói tôi ngọt ngào nhưng không phải như vậy. Mỗi người có một góc nhìn khác nhau về tôi. Cho nên chúng ta thường bị dán nhãn bởi tất cả mọi người.
Anh Charlie nói rằng tôi là một người rất ngọt ngào bởi bản thân anh ấy là một linh hồn rất ngọt ngào. Nếu ai đó gọi tôi với một tính cách khác bởi vì chính họ có tính cách đó. Họ đang nhìn tôi bằng góc nhìn của chính họ.
Tôi đang mặc bộ quần áo trắng như thế này nhưng có thể mỗi người sẽ nhận xét tôi với một màu khác nhau. Có những người thích màu đỏ, màu xanh,màu đen,…nếu như tôi lại cứ tin họ thì tôi sẽ đánh mất chính mình.
Hay nếu hôm nay tôi gặp năm người đều ngọt ngào như anh Charlie và họ đều nói với tôi rằng tôi rất ngọt ngào. Thế là tôi tin điều đó. Điều đó là không đúng. Tôi không nên nhận bất kể sự trân trọng nào mà không kiểm tra chính mình.
Tương tự, tôi cũng không nên nhận bất kể sự chỉ trích nào mà không kiểm tra chính mình. Đơn giản những người nói tôi ngọt ngào là bởi họ chỉ đang phản ánh, bộc lộ tính chất ngọt ngào của họ mà thôi, còn những ai đang quát tháo, sát phạt tôi và chỉ trích tôi, họ chỉ đơn giản đang phản chiếu những gì bên trong họ mà thôi. Họ đang bộc lộ những yếu kém của chính mình. Chúng ta chỉ có thể nói ra những gì bên trong mình.
Vậy nên, các bạn đừng tin những lời trân trọng dành cho bạn. Các bạn chỉ cần nghĩ rằng, “Ồ, có một linh hồn có phẩm chất thật là đẹp đang nói chuyện với tôi”.
Tương tự như vậy, vào ngày mai ai đó đến và phỉ báng, chửi bới bạn thì bạn cũng chỉ nghĩ rằng “ô, tôi đang nói chuyện với một linh hồn đau khổ”. Nếu tôi lại thừa nhận và chấp nhận tất cả mọi lời khen ngợi, mọi lời trân trọng thì tương tự, tôi cũng sẽ chấp nhận và hấp thụ tất cả nhưng lời phỉ báng, chửi bới từ người khác. Thói quen này sẽ trở nên tự nhiên.
Thông thường chúng ta sẽ nghiện ngập sự trân trọng và những lời khen và rồi tôi chỉ hạnh phúc khi ai đó nói những lời tốt đẹp về mình. Nếu có ai đó đến nói với tôi về những điều không đúng đắn, tôi lại cứ giữ lấy trong rất nhiều năm.
-KK-
Comentários